032. Ở bên nhau rồi
“Ông đây bị thúc ép đó.”
Hai người đến nhà hàng trước, Chu Diễm đã gửi tin nhắn trên Wechat hỏi hai người Nguyễn Nhã Đông muốn nước dùng nào trước để gọi trước luôn, khi cả hai đến thì các món ăn đã được bày sẵn trên bàn.
“Sao đột nhiên muốn mời cơm vậy?” Sau khi ngồi xuống Nguyễn Nhã Đông hỏi.
“Hôm nay Lương Duệ Hi chính thức chuyển đến ở chỗ em.” Chu Diễm tìm đại một lý do.
“Chúc mừng chúc mừng,” Nguyễn Nhã Đông cười nhìn Chu Diễm, trêu chọc anh nói, “Đã chính thức ở chung rồi, vậy hai người các cậu đây là ở bên nhau hay là vẫn chưa ở bên nhau thế?”
Chu Diễm liếc nhìn Lương Duệ Hi: “Câu này anh phải hỏi cậu ấy, em trả lời không tính.”
Lần trước ăn cơm khi Nguyễn Nhã Đông nói lời này, Chu Diễm còn cố tình giải thích một câu, lần này phản ứng rõ ràng khác. Lương Duệ Hi nhìn ra được chờ mong trong mắt Chu Diễm, hắn nhớ đến nụ hôn dưới ánh trăng đêm hôm đó, lại già mồm nữa thì cũng không tốt.
“Ở bên nhau rồi.”
Có điều thừa nhận quan hệ ngay lúc này Lương Duệ Hi vẫn còn hơi ngượng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của hắn với con trai…
Haiz, cuộc sống vô thường quá.
“Tôi đã nói từ lâu rồi mà.” Nguyễn Nhã Đông mặt mày hớn hở nhìn bọn họ, Chương Hàn Lâm cũng sáng cả hai mắt lên, hai tay làm động tác nở hoa.
Khi đồ uống được mang lên bàn, Chu Diễm lại nói: “Còn một chuyện nữa đáng để chúc mừng.”
Ba người đều nhìn về phía anh, Chu Diễm lại nâng chén lên với Lương Duệ Hi, cổ vũ hắn tự mình nói thêm lần nữa.
Lương Duệ Hi thản nhiên nói: “Em quyết định sẽ tham gia kỳ thi tư pháp vào tháng chín năm nay.”
“Yo, chuyện tốt cả đôi thế này!” Nghe được tin này, Nguyễn Nhã Đông còn kích động hơn vừa nãy, y lần lượt cụng ly với Lương Duệ Hi và Chu Diễm rồi chế nhạo hai người bọn họ, “Tiến độ của hai người có phải hơi nhanh rồi không? Mười ngày trước gặp còn chưa có gì rõ ràng, bây giờ đã xác định quan hệ, Tiểu Lương cũng đưa ra quyết định luôn rồi.”
Chu Diễm uống một ngụm rượu, cười nói: “Em chẳng làm gì cả, là tự cậu ấy nghĩ thông đấy.”
Lương Duệ Hi thầm oán, bảo “hắn tự nghĩ thông” cái gì chứ, đừng nói đêm đó cậu không lắc lắc hai tay tôi để tôi hôn cậu, ông đây bị thúc ép đó.
Nhưng lúc này ở trước mặt người ngoài, hắn cũng không dám ngang nhiên làm mất mặt của Chu Diễm.
Mọi người ăn một lát, Nguyễn Nhã Đông lại hỏi Lương Duệ Hi: “Cậu tính thế nào, có muốn từ chức không?”
“Không, trước mắt vẫn tiếp tục đi làm, dành trọn buổi tối với cuối tuần để ôn tập, để xem tình hình thế nào đã, nếu thấy áp lực quá hay không kịp thì nghĩ đến việc từ chức sau.” Đây cũng là kết quả sau một tuần suy nghĩ tường tận của Lương Duệ Hi.
Kỳ thi diễn ra vào tháng chín tháng mười, bây giờ mới là cuối tháng năm, có thể xoay được cả hai đầu thì nên cố gắng hết sức có thể, dù sao bên kia cũng là công việc với mức lương gần hai vạn, chưa kể cũng không khó lắm, tiền lương thế này ngu hay sao mà không kiếm.
“Tốt lắm,” Nguyễn Nhã Đông gật đầu đồng ý, lại nói, “Việc kinh doanh gần đây của Nhã Ngôn quả thực cũng có chút áp lực, dù sao cũng đang là giai đoạn khởi nghiệp, điều kiện còn hơi khó khăn. Tôi với Chu Diễm còn lo nếu cậu đến sẽ không hài lòng với đãi ngộ dành cho nhân viên mới.”
“Anh Nhã Đông, không việc gì,” Trên mặt Lương Duệ Hi không chút lo lắng, “Em đã chuẩn bị tâm lý.”
Nguyễn Nhã Đông sững sờ, ánh mắt nhìn Lương Duệ Hi lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó liếc nhìn Chu Diễm từ khóe mắt, như muốn khen mắt nhìn người tốt của anh.
“Cạn, uống đi,” Y nâng ly lên, “Bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu đến với Nhã Ngôn.”
Sau ba lượt rượu, bốn người họ cũng chia sẻ một số câu chuyện thú vị về nhau, chẳng hạn như cách Chu Diễm học ăn đồ cay với Lương Duệ Hi, hay tính cách năm đó của Lương Duệ Hi vô sỉ cỡ nào.
Nguyễn Nhã Đông và Chương Hàn Lâm đều là người Nam Thị, nên không có mâu thuẫn gì trên phương diện ẩm thực, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi thì lại khác. Nguyễn Nhã Đông là sinh vật sống về đêm điển hình, trời vừa tối y lập tức có tinh thần hơn gấp trăm lần, trạng thái tốt nhất chính là buổi tối sau mười giờ. Vậy nên y thường bắt đầu tập trung làm những việc quan trọng vào thời điểm đó, hiệu suất làm việc một mạch năm, sáu tiếng có thể bằng người khác làm cả mười tiếng ban ngày.
Lương Duệ Hi cảm thấy rất mới lạ, bèn hỏi y thời gian làm việc và nghỉ ngơi thế này thì hồi đại học phải làm thế nào.
“Ngày nào cũng rạng sáng ba bốn giờ mới ngủ, hồi đại học tinh lực còn dồi dào, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng bốn tiếng đồng hồ thôi, nhưng nếu như sáng hôm đó có tiết thì với tôi nghe hay không nghe cũng không khác nhau là mấy.” Nguyễn Nhã Đông nói.
Năm nhất năm hai y còn chưa dám làm càn như vậy, từ sau hai năm mới phát hiện tinh thần mình ban đêm tốt hơn, bèn bắt đầu ổn định thời gian làm việc và nghỉ ngơi thế này, vẫn luôn duy trì cho đến tận bây giờ. Ngay cả ở Nhã Ngôn, buổi sáng cũng không thể nào tìm thấy bóng dáng y trong văn phòng công ty luật.
Mà Chương Hàn Lâm thì là một người bình thường với thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường. Sau khi cả hai ở bên nhau thì cũng có vài rắc rối đến cạn lời.
Đã biết quan hệ của Lương Duệ Hi và Chu Diễm, Chương Hàn Lâm rất tự nhiên xem bọn họ thành đồng loại, cũng không ngại kể chuyện riêng tư của mình với Nguyễn Nhã Đông.
Ví dụ như khi bọn họ mới vừa ở cùng nhau, nửa đêm Nguyễn Nhã Đông đột nhiên nổi hứng, y gọi Chương Hàn Lâm đang buồn ngủ dậy nói mấy nội dung chuyên môn, kiểm tra việc học của cậu, thậm chí còn làm những “việc đó” nữa. Mới đầu Chương Hàn Lâm còn chiều theo, nhưng sau đó cũng hơi không chịu nổi, đâm ra bực bội. Một sáng sớm nào đó cậu cũng dựng Nguyễn Nhã Đông dậy, trái một câu anh ơi đề này trả lời thế nào, phải một câu anh ơi em không hiểu nội dung này.
Linh hồn thiên tài trong thân thể của một Nguyễn Nhã Đông mới tỉnh dậy còn đang ngủ say, nói thẳng ra là một tên ngốc cũng chẳng ngoa. Chương Hàn Lâm thấy y trả lời không được, phạt phải uống sữa bò thêm muối, Nguyễn Nhã Đông ngẫm lại thấy mình quả thật phế vật, thế là chẳng màng gì bưng thẳng sữa bò lên uống…….
Nghe được câu chuyện thú vị này, Chu Diễm và Lương Duệ Hi cười mãi không thôi, căn bản không tưởng tượng ra nổi một Nguyễn Nhã Đông nhạy bén trước mặt người khác sau lưng lại có một mặt ngu ngơ như vậy.
Thấy Chương Hàn Lâm bóc phốt mình trước mặt mọi người, đại ca Nguyễn Nhã Đông không vui, ỷ vào thân phận ông chủ công ty luật và người yêu lớn tuổi, y làm bộ uy hiếp: “Bé cưng, thử nói xấu anh thêm hai câu nữa xem, tối về còn muốn ngủ nữa không?”
Chương Hàn Lâm lập tức im bặt, xem ra trong mối quan hệ này địa vị của cả hai rất rõ ràng, Nguyễn Nhã Đông cao giọng hơn một chút là Chương Hàn Lâm lập tức biến lại thành một bé thỏ trắng xinh xắn đáng yêu.
Nguyễn Nhã Đông đảo mắt rồi lại nói với Chu Diễm: “Vì Hàn Lâm và Tiểu Lương đều sẽ thi năm nay rồi, chúng ta có thể chơi chút trò chơi được không? Ví như đưa ra câu hỏi để kiểm tra, để hai đứa trả lời, ai trả lời đúng thì được thưởng, trả lời sai thì bị phạt nhẹ.”
Chương Hàn Lâm nghe vậy dường như có hơi kích động: “Được thưởng gì á?”
Nguyễn Nhã Đông nhíu nhíu mày với cậu, cười xấu xa nói: “Em nói thử xem được thưởng gì?”
Chương Hàn Lâm đỏ mặt, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh…….”
Lương Duệ Hi nghe mà tê rần cả da đầu, một tên trai thẳng như hắn đương nhiên nhìn ra được những ám chỉ trong đôi lông mày nhướng lên của Nguyễn Nhã Đông, cũng nghe ra được sự ngọt ngào lẫn thẹn thùng oán trách bên trong một tiếng “anh” của Chương Hàn Lâm.
Nguyễn Nhã Đông lại nhìn về phía hai người bọn họ, khiêu khích nói: “Sao nào, có muốn so tài chút hay không?”
Chu Diễm gắp một miếng thịt cừu đã chín cho Lương Duệ Hi, cười hỏi: “Cậu muốn chơi không?”
Lương Duệ Hi mất tự nhiên thì mất tự nhiên, nhưng nói không muốn thì lại hệt như sợ thua vậy. Nếu đã thừa nhận ở bên Chu Diễm rồi thì những trường hợp như này hắn cũng phải giữ thể diện cho Chu Diễm nhỉ?
Hắn vừa tự nhiên lại phóng khoáng nói: “Được chứ.”
Huống hồ hắn cũng thật sự muốn thăm dò thử xem các cặp đôi đồng tính có những phần thưởng và hình phạt thế nào.
Nguyễn Nhã Đông lập tức cầm di động lên, hưng phấn nói: “Yay, chúng ta lập một nhóm rồi đặt quy tắc trò chơi một chút, mỗi ngày một đề, đề bài sẽ do tôi hoặc Chu Diễm ra, mười giờ mỗi đêm sẽ tiến hành…”
Lương Duệ Hi không nhịn được nói: “Mỗi tuần thứ tư, thứ sáu và thứ bảy em phải đi hát ở quán bar.”
Nguyễn Nhã Đông mù mờ: “Quán bar? Hát cái gì cơ?”
Việc này hiển nhiên bọn họ chẳng hề biết rõ, Chu Diễm nhìn thoáng qua Lương Duệ Hi, khi đối phương ngầm đồng ý thì mới lên tiếng giải thích: “Cậu ấy hùn vốn với bạn mở một quán bar, tên là “Chờ điều sắp tới”, một tuần qua bển đóng quân ba lần, xem như là một sự nghiệp khác của Lương Duệ Hi.
Nghe Chu Diễm không gọi họ mình, không hiểu sao Lương Duệ Hi cảm thấy trong đầu giòn giòn xốp xốp.
“Đỉnh quá, còn có nghề tay trái nữa.” Nguyễn Nhã Đông cùng Chương Hàn Lâm nhao nhao sợ hãi thán phục.
“Chơi chơi thôi à, không có gì,” Lương Duệ Hi khiêm tốn nói, “Có cơ hội thì ghé qua, em mời mọi người nghe nhạc uống rượu.”
“Nếu Tiểu Lương đã bận rộn như vậy thì trò chơi hỏi đáp tạm tiến hành hai lần một tuần vào tối thứ ba và tối Chủ nhật đi. Tôi với A Diễm sẽ thay phiên ra đề, sau khi câu hỏi được đăng trong nhóm, thí sinh cần trả lời ngay lập tức, thời gian trả lời giới hạn trong một giờ, trong thời gian này không được lật sách hoặc tra cứu đáp án trên mạng, giám khảo cần giám sát thí sinh của mình, không được châm chước, cuối cùng căn cứ theo tình hình trả lời, giám khảo ở phía đối phương sẽ đề nghị phần thưởng hay hình phạt… Thế nào?”
“Được,” Chu Diễm bổ sung, “Trước mắt cứ làm thử mấy vòng đã, không ổn thì đổi sau. Mới đầu em đề nghị ra đề đơn giản một chút, giải trí là chính, khoảng thời gian này Duệ Hi vừa mới bắt đầu đọc sách lại, nhiều thứ đoán chừng đã quên hết rồi.”
Nguyễn Nhã Đông lập tức “nói đi đôi với làm”, loáng cái đã tạo xong group chat, Lương Duệ Hi nhấn vào xem thử, tên nhóm là “Nhóm thi tư pháp của Tiểu Lương Hàn Lâm 111”.
“111 này nghĩa là gì thế?” Lương Duệ Hi tò mò.
Nguyễn Nhã Đông nghiêm túc nói: “Kỳ thi diễn ra vào hai mươi tháng chín, đếm ngược từ đó đến hôm nay là còn đúng một trăm mười một ngày, tôi sẽ đổi tên nhóm mỗi ngày để giảm số ngày cho các cậu.”
Lương Duệ Hi: “…….” Áp lực trong nháy mắt đã tăng lên.
Ăn cơm xong, Lương Duệ Hi chủ động trả tiền, mấy người chưa có phương thức liên lạc thì kết bạn với nhau.
Sau đó, Lương Duệ Hi và Nguyễn Nhã Đông cùng đi toilet, hai người đi xong ra ngoài, Lương Duệ Hi mới lấy hết dũng khí nói: “Anh Nhã Đông, em có chút chuyện riêng muốn thỉnh giáo anh.”
“Chuyện gì?” Thái độ cung kính của hắn khiến Nguyễn Nhã Đông trở nên thận trọng, y tùy ý nói, “Không cần khách khí với tôi như vậy, muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
“Là chuyện liên quan đến em và Chu Diễm, lát em về rồi gửi tin nhắn riêng xin tư vấn từ anh nha,” Ánh mắt Lương Duệ Hi lóe sáng, “Có điều, chuyện này, anh có thể đừng nói với Chu Diễm được không?”
“Được,” Lòng hiếu kỳ của Nguyễn Nhã Đông bị bộ dạng do dự không thôi của hắn đẩy lên đỉnh điểm, “Cậu yên tâm, tôi không nói với nó đâu.”
Lương Duệ Hi thở phào nhẹ nhõm, lại nói cảm ơn lần nữa với y, sau đó cùng Chu Diễm về nhà.
Chu Diễm còn việc phải làm, Lương Duệ Hi tắm rửa trước rồi nằm dựa lên gối đầu gửi tin nhắn: “Anh Nhã Đông, có bận không?”
Nguyễn Nhã Đông: “Tôi đây, cậu nói đi.”
Lương Duệ Hi: “Là như này, mặc dù em với Chu Diễm đã ở bên nhau rồi, nhưng em vẫn không nảy sinh hứng thú ở phương diện kia được. Nói thẳng ra thì đây cũng là lần đầu tiên em… có quan hệ với một người đồng giới, không thể tránh khỏi thiếu kinh nghiệm, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.”
Theo như quan sát của hắn trên bàn ăn vừa rồi, Tiểu Chương hơi một tí là lại đỏ mặt, tám chín mười phần cũng là người “bị mở ra”. Nếu hắn mạo muội đến hỏi Tiểu Chương chuyện liên quan đến phương diện này thì chẳng khác nào một tên trai thẳng chạy đến trước mặt cô gái hỏi nam nữ rốt cuộc phải quan hệ tình dục thế nào, quá đùa giỡn lưu manh rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, dường như hắn chỉ có thể hỏi người cùng hệ với mình là Nguyễn Nhã Đông mà thôi.
Nguyễn Nhã Đông: “…… Đợi đã, ý cậu là các cậu chưa từng làm bao giờ?”
Lương Duệ Hi: “Vâng, nhưng thái độ của em với Chu Diễm là tuyệt đối nghiêm túc, lần này ở bên cậu ấy em cũng vô cùng rung động. Hiện tại em chỉ hơi lo lắng thôi, nhỡ đâu em mãi vẫn không thể cứng nổi với cậu ấy thì phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Nhã Đông: “……”
Lời tác giả:
[Chút chuyện bên lề]
Nguyễn Nhã Đông: Mày là 1 hay là 0?
Chu Diễm: …….
Chu Diễm: “… công đôi việc.” Tự điền vào chỗ trống đi.
Nguyễn Nhã Đông: Vậy 0 kia đang lo lắng cái gì vậy?