038. Đặt cái tên thân mật
“Gọi lại đi, ngọt ngào một chút.”
Hi Hòa Thanh Linh
Edit & Beta: illicit affairs
“Hả~?” Lương Duệ Hi vừa nghe vậy đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc và ghen tuông trong lòng tức thì bùng cháy—— Họ Giang kia quả nhiên là đồng loại với Chu Diễm! Nhưng bà ngoại của cậu ấy lại tới tham gia cuộc vui gì đây? Chẳng lẽ ngay từ đầu bà cụ đã biết xu hướng tính dục của Chu Diễm ư? Nếu đã biết, “… Bà cụ Lý không nhìn ra cậu đã ở bên tôi rồi sao?”
“Vậy nên tôi mới nói là “vốn”……”
“Biết đã không có hy vọng gì rồi mà cậu ta còn nói mấy lời này với cậu? Không tự thấy ngượng hả?” Lương Duệ Hi kích động làm vài động tác, kết quả hắn quên tay mình vẫn đang cầm cái muỗng múc đầy sữa chua, nương theo động tác của chân và tay, sữa chua đương nhiên sao dính ở muỗng được, văng tung tóe thẳng lên mặt hắn!
“Oái….” Vẻ mặt vốn đang phẫn nộ của hắn vì mớ sữa chua này mà đột nhiên đông cứng lại, đến nỗi trong một giây nào đó, đôi mắt hắn còn như thể bị lác vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Diễm nhịn không được, anh “phì” một tiếng bật cười.
“Cười cái gì mà cười!” Lương Duệ Hi thẹn quá hóa giận, hắn đang định bỏ muỗng xuống rồi lấy tay lau đi thì lại nghe Chu Diễm nói một câu “Đừng động đậy”, một giây sau đối phương đã khom người tới, một tay đặt trên lưng ghế của hắn, tay kia trực tiếp bắt lấy tay hắn.
Do động tác của hắn quá nhanh nên trên ngón tay phải dính một ít sữa chua, Chu Diễm mỉm cười cầm lấy đưa đến bên miệng mình rồi liếm láp, lúc liếm thì cụp mắt xuống, lông mi anh khẽ rung, trông vừa ngây thơ lại rất thâm tình.
Một cảm giác tê dại nơi đầu ngón tay đánh trực tiếp vào tim Lương Duệ Hi, hắn rùng mình như thể chạm vào dòng điện, vô thức muốn rụt tay lại, nhưng Chu Diễm chẳng những không buông, mà còn thuận thế xích lại gần, hôn đi những vệt sữa chua chưa lau sạch trên mặt hắn.
Không hiểu sao Lương Duệ Hi lại nhớ lại những mẩu fanfic ngắn mà Tiêu Chỉ viết hồi đó, nhưng lần này hắn lại cảm thấy chúng không còn là những tình tiết hư cấu được người khác tạo nên nữa, ngược lại đã trở thành một loại tài liệu văn học nào đó, mà hắn dường như cũng đã thật sự từng nói với Chu Diễm mấy lời kiểu như “Giúp tôi liếm sạch” các thứ…..
Trong giờ khắc này, hắn chợt nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, không chỉ là sữa chua, còn có từng lần vui cười đùa giỡn với Chu Diễm trước đây: dẫn Chu Diễm đi ăn ở Hương thơm ngào ngạt vì tò mò muốn nhìn thấy những cảm xúc khác trong đôi mắt u sầu của anh; sau khi cãi nhau thì giận dữ bỏ đi chơi bóng rổ nhưng trong đầu lại lo lắng một mình Chu Diễm có cô đơn hay không; giữa mùa đông chui vào chăn mền của Chu Diễm, trong lòng lại hy vọng đối phương cũng có thể xoay người đáp trả mình một cái ôm, mà không phải cứ quay lưng với thế giới như vậy….
Ngoài những chuyện đã xảy ra, còn có những chuyện chưa hề diễn ra, chẳng hạn như Tiêu Chỉ từng viết chuyện họ tán tỉnh nhau, ôm rồi hôn nhau, tất thảy đều dần chen lấn hiện ra trong đầu hắn….
Hiện thực và hư ảo lúc này đều đan xen hết cả vào nhau, khiến người ta không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, khiến người ta không khỏi nghĩ rằng họ không phải vừa mới ở bên nhau, mà đã yêu nhau từ rất lâu rồi.
“Cậu đây là đang ghen phải không?” Câu nói mang theo hàm ý châm chọc của Chu Diễm thức tỉnh Lương Duệ Hi.
…… Cái gì? Hắn đang ghen? Hắn lại có thể đang ghen…..
Mặt Lương Duệ Hi từ từ đỏ lên: “Cậu đừng có nói bậy, sao tôi lại ghen? Tôi ấy hả, thấy cậu cô đơn lẻ loi một mình lâu như vậy nên mới ở bên cậu, nếu như biết trước cậu dễ thu hút thiện cảm của mấy người cùng tính hướng dữ vậy thì tôi cũng đã không… Á!”
Ánh mắt Chu Diễm lạnh lùng, anh trực tiếp chặn cái miệng đang “bô bô” của hắn lại.
Nụ hôn này mang theo hương vị sữa chua còn lưu lại, xen lẫn tức giận của Chu Diễm sau khi bị ngôn ngữ của hắn kích thích, nhưng anh giận thế này lại khiến Lương Duệ Hi vui vẻ chịu đựng, hắn nhịn không được cũng ôm lấy gáy đối phương, thông qua sự đáp lại này mà truyền đạt tâm tình thật lòng của mình đến người kia.
Một nụ hôn trấn an tất cả tâm tình tiêu cực của cả hai, khi kết thúc, ánh mắt nhìn nhau vẫn quyến luyến không thôi.
Chu Diễm vươn tay lướt qua môi Lương Duệ Hi, thấp giọng cảnh cáo hắn: “Sau này đừng nói mấy lời tôi không thích nghe…” Trong mắt anh vẫn còn chút u buồn dường như đã khắc sâu vào xương tủy, nhưng giọng điệu lại xen lẫn độc đoán và dịu dàng.
Lương Duệ Hi đã bị nụ hôn này lấy lòng từ lâu, trước giờ ai ghen tuông cũng chỉ vì muốn kiếm tìm sự an ủi và cảm giác tồn tại, nhưng từ lời nói đến hành động của Chu Diễm đều đã chứng minh sự đặc biệt của hắn.
Lương Duệ Hi thừa dịp được cưng chiều mà kiêu: “Ai bảo cậu mờ mờ ám ám với cái cậu tròng mặt trăng kia!”
“Tôi làm gì mà mờ ám? Người ta sợ bà ngoại mình gây thêm phiền cho tụi mình nên mới đến xin lỗi, cả buổi nói chuyện đều rất lịch sự, ngược lại tôi cảm thấy cậu vì chuyện này mà ghen tuông mới là khó hiểu ấy,” Chu Diễm thấp giọng bật cười, “Còn nữa, cậu ấy tên là Giang Lặc Nguyệt, không phải Tròng Mặt Trăng.”
Lương Duệ Hi nhíu mày, dường như có hơi kiếm chuyện: “Rồi sao? Tôi đặt biệt danh cho cậu ta mà cậu cũng nói đỡ nữa hả?”
“Cậu đặt biệt danh cho một người râu ria như vậy không phải chứng tỏ quá chú ý đến người ta hay sao?” Chu Diễm phản bác lại hắn, anh nói tiếp, “Ngoại trừ gọi tôi là Chu Diễm, lớp trưởng, chủ tịch Chu, luật sư Chu, … Sao chưa từng nghe cậu gọi tôi bằng cái tên thân mật nào vậy?”
Lương Duệ Hi bị anh hỏi ngược lại đến độ ngơ ngác, còn đang nếm kỹ thấy vị chua trong lời nói của đối phương thì đã thấy Chu Diễm nói tiếp: “Năm đó mới quen bạn gái được ba tháng cậu thậm chí đã đặt biệt danh cho người ta rồi, cái gì mà lúm đồng tiền nhỏ, nhà đầu ngốc…….”
Lương Duệ Hi: “???”
Mấy chuyện cũ năm xưa hắn đã sắp quên sạch sẽ rồi, Chu Diễm cứ luôn nhắc lại thế này mà không thấy xấu hổ hả?!
Hắn tức giận nói: “Vậy cậu muốn tôi gọi cậu thế nào, tự cậu nói đi!”
“Không,” Chu Diễm nhìn về phía hắn, “Cậu biết mà, cứ gọi thẳng đi.”
Lương Duệ Hi: “……”
Hắn hắng giọng một tiếng, nghiêm túc nói: “A Diễm?”
Chu Diễm cong cong khóe miệng: “Gọi lại đi, ngọt ngào một chút.”
Lương Duệ Hi không phản bác được, thực ra khi nghe Nguyễn Nhã Đông gọi Chu Diễm như vậy, hắn cũng từng nghĩ sẽ gọi đối phương là “A Diễm” giống vậy. Nhưng trước giờ hắn đã quen với việc gọi tên thật của Chu Diễm rồi, cũng chẳng có dịp gì đặc biệt, vẫn luôn cảm thấy đột nhiên đổi tên cứ là lạ thế nào.
Hắn thậm chí còn từng não bổ, chờ khi thi xong, lần tới để khiến Chu Diễm vui vẻ, hắn sẽ nhân lúc hai người đang ân ái mà gọi nhũ danh này lần nữa, làm Chu Diễm cảm động đến mắt ngấn lệ…..Vốn tưởng tượng ra một màn đầy khí thế như vậy, nhưng giờ lại bị Chu Diễm làm cho chẳng khác gì tra tấn ép cung!
Chu Diễm còn thúc giục hắn: “Gọi nào.”
Lương Duệ Hi cố nén cảm giác khó chịu, mềm giọng nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “A Diễm~”
Sau đó Chu Diễm mới tỏ ra hài lòng, anh lại hôn nhẹ lên môi hắn, nói: “Sau này cứ gọi riêng tôi như vậy, biết chưa? Gọi sai một lần tôi sẽ chỉnh cậu một lần.”
Lương Duệ Hi: “……” Đồ quỷ trẻ trâu.
–
Vào một ngày cuối tuần đầu tháng tám, cái nắng gay gắt buổi trưa khiến những con đường trong thành phố tỏa sáng bóng loáng, từng cây từng cây ngô đồng đứng bất động cạnh vỉa hè, chịu đựng cái nắng bỏng rát hơn ba mươi độ.
Chu Diễm đẩy mở một cánh cửa kính trong trung tâm thương mại ở công viên Lâm Sơn, bước vào một quán cà phê, nhiệt độ nơi đây và ngoài trời hệt như hai thế giới khác nhau. Anh dựa theo dãy số trên điện thoại rồi nhìn quanh một vòng, sau đó đi thẳng về một vị trí, nơi đó đã có một người ngồi sẵn.
“Xin lỗi cậu, tôi đến trễ rồi.” Chu Diễm kéo ghế ra ngồi xuống.
“Không sao không sao ạ, hẹn ba rưỡi mà, bây giờ mới ba giờ hai mươi thôi, là em đến sớm đó,” ngồi đối diện anh chính là vị hàng xóm mới quen biết không lâu Giang Lặc Nguyệt, “Luật sư Chu muốn uống gì?”
“Tôi mời, nói tôi món cậu muốn uống đi.” Chu Diễm trực tiếp cầm điện thoại quét mã QR ở góc bàn để order.
“Latte đá, cảm ơn.”
“Chủ nhật cuối tuần rồi còn mà còn hẹn riêng cậu ra ngoài thế này, thực ra là muốn bàn với cậu về chuyện nhà ở.” Chu Diễm lại hàm ý xin lỗi, nói, “Nói thật với cậu, gần đây tôi định bán căn nhà tôi với Duệ Hi đang ở.”
“Hả?” Giang Lặc Nguyệt tò mò nói, “Anh dự định đổi nhà sao?”
“À không, công ty luật do tôi mở cùng cộng sự của mình phát sinh chút vấn đề tài chính……”
Giang Lặc Nguyệt sững sờ, tỏ ra kiên nhẫn lắng nghe.
Chu Diễm chậm rãi nói: “Thực ra khi mua căn nhà này tôi không ngờ mình sẽ khởi nghiệp sớm như vậy, hai việc tuy lớn nhưng lại rất gần nhau. Khi cộng sự đến tìm tôi, tôi mới vừa gom đủ trả tiền cọc cho căn nhà, không những chẳng có tiền tiết kiệm mà thực tế còn đang mắc nợ. Nhưng lúc đó đã có không ít nguồn án tìm đến anh ấy, anh ấy còn tự dẫn theo một nhà đầu tư, việc khởi nghiệp này cũng là vô cùng cấp bách, thế là tôi mượn quan hệ trong nhà, nhờ một dì thân thích chứng thực giúp mình, sau đó mở công ty luật này…….”
Nhân viên bưng cà phê tới, Chu Diễm đưa Latte đá của Giang Lặc Nguyệt cho cậu, anh order một phần đen đá cho mình. Nhấp một ngụm đoạn nhíu mày, không biết là do cà phê đắng quá hay hiện thực quá áp lực nữa.
“Nhưng mới hồi tháng trước, tôi có chút mâu thuẫn với người nhà, bọn họ bèn gây đôi chút cản trở cho việc khởi nghiệp của tôi, dẫn đến nguồn vốn ban đầu có được từ mối quan hệ này bị gián đoạn.”
Giang Lặc Nguyệt cảm thấy lo lắng thay anh: “Là do chuyện xu hướng tính dục của anh sao?”
“Là phương diện khác,” Chu Diễm bưng cốc nước lạnh lên, thấp giọng nói, “Họ còn chưa biết tôi và Duệ Hi đã ở bên nhau, nếu như biết được, e rằng không chỉ dừng lại ở chút đòn như hiện tại. Nhưng bất luận thế nào, đây là chuyện sớm muộn cũng phải đối mặt, tôi sẽ không ngồi yên chờ chết, dù sao thì tôi đã chuẩn bị xong kế hoạch sẽ ở bên Duệ Hi cả đời rồi……”
Ngoài trời dường như nổi gió, lay động những chiếc lá ngô đồng vốn đang tĩnh lặng, nhưng loại gió này căn bản không có tác dụng làm dịu nhiệt độ, ngược lại còn khuấy động làm lũ ve kêu.
Cũng bị âm thanh ve kêu quấy nhiễu còn có Lương Duệ Hi đang ở nhà tập trung ôn tập, hắn không nhịn được tìm một cặp nút tai chống ồn trong tủ đầu giường, đoạn đeo một chiếc tai nghe trùm đầu lên, mở một số bản nhạc nhẹ giúp tập trung khi học, mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng biện pháp giảm tiếng ồn kép này không những cách ly hầu hết tạp âm mà cũng chặn luôn tiếng chuông điện thoại truyền đến từ phòng khách.
Trên màn hình không ngừng xuất hiện một cái tên quen thuộc, là người thân của Lương Duệ Hi, mãi đến cuộc gọi thứ tư rồi mà vẫn không có ai nghe máy, điện thoại mới miễn cưỡng chìm vào im ắng.
Kim đồng hồ nhích từ ba giờ rưỡi đến gần năm giờ, cuộc nói chuyện trong quán cà phê cũng sắp đi đến hồi kết.
Chu Diễm thấp giọng nói: “Tôi đã trả hết khoản tiền cọc tám trăm nghìn tệ rồi, nhưng vẫn còn khoản vay hơn một triệu tệ nữa, đối với tình hình hiện tại của tôi mà nói thì cũng là một áp lực không nhỏ. Nếu như cậu và ông bà ngoại của cậu tin tưởng tôi, chúng ta sẽ thương lượng bán căn nhà này với giá thấp hơn thị trường một chút, bản thân tôi là luật sư nên cũng không cần phải thông qua công ty môi giới bất động sản để làm hợp đồng, đến khi tôi nhận được tiền thì cũng có thể đưa ngay vào công ty luật để giảm bớt áp lực hiện tại…….”
“Nhưng vất vả lắm anh mới có nhà mà, cứ bán đi như vậy không đau lòng sao? Nghe nói ở Hải Thành rủi ro đầu tư khi khởi nghiệp còn cao hơn mua nhà nữa, hay là anh nghĩ cách tìm người vay một ít tiền, trước mắt vượt qua khó khăn hiện tại đã?” Giang Lặc Nguyệt chần chờ hai giây, cau mày nói, “Hoặc là, em cũng có thể bàn với ông bà ngoại em một chút……”
“Tiểu Giang,” Chu Diễm ngắt lời cậu, “Tôi sống ở đây hơn nửa năm, đã nhận quá nhiều sự chăm sóc của bà ngoại cậu rồi, vậy nên tôi sẵn lòng bán căn nhà này cho mọi người, đừng bảo người lớn phải làm mấy chuyện mạo hiểm như vậy.”
Sau khi được Chu Diễm nhắc nhở một phen, Giang Lặc Nguyệt mới bình tĩnh lại được chút, nhưng vẫn cảm thấy bất lực vì chẳng giúp gì được.
“Một khi Duệ Hi thi xong, cũng sẽ đến tham gia cùng tôi ngay thôi, so với nhà cửa thì hiện tại đối với chúng tôi mà nói, sự nghiệp quan trọng hơn.” Mặc dù cảm thấy rất áp lực, nhưng khi Chu Diễm nói những lời này, trên mặt lại toát lên đôi chút dịu dàng, như thể nghĩ đến chuyện tốt đẹp nào đó, “Hơn nữa, có một căn nhà hay không không quan trọng, chỉ cần có thể luôn ở chung với người mình yêu thì nơi nào cũng là nhà cả.”
Lời tác giả:
[Chút chuyện bên lề]
Chu Diễm: Sao chưa từng nghe cậu gọi tôi bằng cái tên thân mật nào vậy?
Lương Duệ Hi: Đâu, tôi có gọi đó, quỷ Tsundere nè, quỷ trẻ trâu nè, mặt liệt chết tiệt, đại hòa thượng, Bồ Tát nè….. Chỉ là chưa từng nói trước mặt để cậu nghe thôi. (=_=)
Chu Diễm: …….
————
ps: Có vẻ như nhiều người hiểu lầm quá, lần bán nhà này và chuyện được nhắc đến trong ngoại truyện bộ Phúc hắc là hai việc khác nhau. Thời điểm diễn ra câu chuyện ở ngoại truyện Phúc hắc là năm năm sau thời điểm hiện tại, nên mới đặc biệt giải thích một câu. Hơn nữa cả đời người không thể nào luôn thuận buồm xuôi gió được, chút ngược thế này đối với bọn họ mà nói thật sự chẳng đáng là bao, họ có tình yêu, có năng lực, có sức hút, xung quanh lại có rất nhiều bạn bè như vậy, thì còn phải sợ điều gì nữa, đúng không? Mọi người yên tâm đọc nhá -v-
illicit affairs: Một vài ngoại truyện đầu của bộ Những ngày tháng giả làm bạn trai của hot boy trường có nói về đôi Chu Diễm – Duệ Hi, mọi người có thể sang nhà edit bộ này đọc nếu muốn, sau này trong Tình cờ yêu cũng có nói đó, và sẽ giải thích rõ hơn, nên là mọi người đọc lại trước để cho tò mò cũng được. Còn về cảnh Chu Diễm và Duệ Hi xuất hiện trong bộ Phúc hắc thì ở đây ha. Ảnh được mình chụp từ wattpad chính chủ của nhà dịch bộ Phúc hắc.
You must be logged in to post a comment.