Tình cờ – S04

S04. Gia cảnh

“Vấn đề về nguyên tắc.”


Cuộc gọi đột nhiên xuất hiện trên điện thoại cắt đứt suy nghĩ của Chu Diễm.

Anh nhìn tên người gọi trên màn hình, nét mặt chợt thay đổi, do dự mấy giây mới nhận: “Mẹ.”

“A Diễm,” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói bình tĩnh và kiềm chế, nhưng ngữ điệu kia hệt như cấp trên đang ra lệnh cho cấp dưới vậy, “Chúng ta đã lâu không nói chuyện điện thoại, mẹ còn tưởng lần này con cũng sẽ không nghe máy chứ.”

“Công việc của con bận rộn lắm, mẹ có thể gửi tin nhắn WeChat cho con.”

Người phụ nữ cười khẽ một tiếng: “Để rồi một tin nhắn hai ngày sau mới được trả lời?”

“Mẹ có chuyện gì?” Chu Diễm nhíu mày.

“Con là con trai của mẹ, không có chuyện gì mẹ không thể gọi cho con à?”

Hai bên đều im lặng vài giây, người phụ nữ mới nói: “Ba con… Hai ngày nay đang họp ở Hải Thành, ổng nghe bảo con cũng ở đó nên rất muốn gặp con.”

“Ba?” Chu Diễm nhíu mày, chợt nảy sinh cảnh giác, “Ý mẹ là ba nào cơ?”

Đầu dây bên kia thoáng chần chờ rồi mới nói: “Ba ruột của con.”

Khắp người Chu Diễm run rẩy, anh nghiến răng nói: “Không gặp.”

“A Diễm……”

Chu Diễm ngắt lời bà: “Mẹ, chúng ta đã từng nói chuyện này rất nhiều lần, con đã bảo rồi, con chỉ có một người ba trên danh nghĩa pháp luật thôi, mặc kệ người khác có cùng huyết thống hay liên quan gì tới con hoặc thậm chí có thể cho con điều gì tốt đi chăng nữa thì con cũng sẽ không chấp nhận.”

“Chu Diễm!” Người phụ nữ gay gắt gọi tên đầy đủ của anh, “Bất kể con có chấp nhận hay không thì đây vẫn chính là hiện thực!”

“Nếu như đây là hiện thực vậy thì ngay từ đầu mẹ nên cho con biết thế giới này hoặc trắng hoặc đen, mà không phải giấu diếm con, nhốt con trong thế giới lý tưởng mà mẹ tạo ra nhiều năm như vậy, sau đó lại đập vỡ nó ngay trước mặt con để con phải chấp nhận một chân tướng ghê tởm đến vậy…” 

“Bảy năm rồi, A Diễm, đến bây giờ con vẫn còn giận mẹ sao?” Giọng nói của người phụ nữ rốt cuộc cũng lộ ra sự đau đớn, “Mẹ muốn con lớn lên trong một môi trường lành mạnh và tích cực nên mới giấu con mãi như vậy. Mẹ muốn chờ con trưởng thành một chút, rồi mới từ từ tiết lộ với con, để con có thể dễ dàng chấp nhận hơn, mẹ đã làm sai điều gì chứ? Có phải con mãi mãi không thể trưởng thành được đúng không?”

“Mẹ đừng nói nữa, mẹ…” Chu Diễm khó khăn hít thở, vừa giống cầu xin nhưng cũng hệt như uy hiếp, “Mẹ đừng lại khiến con cảm thấy ngay cả việc mình sinh ra cũng là một sai lầm.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Diễm vẫn cảm thấy khó thở, anh cúi đầu nằm lên hai tay trên bàn làm việc để dần bình tĩnh lại.

Mỗi lần nói chuyện với mẹ về chủ đề này, anh luôn cảm thấy như trở lại vào buổi tối sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, khoảnh khắc khi anh nghe được chân tướng… 

Thoạt đầu anh chỉ nghe thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Hồi nhỏ Chu Diễm đã từng gặp người kia, cũng khá quen thuộc với bác, ông lớn tuổi hơn mẹ anh nhiều, khi Chu Diễm lên cấp ba thì ông đã trở thành một nhân vật lớn đầy quyền cao chức trọng.

Mà mẹ anh, người vẫn luôn đàng hoàng và ngay thẳng, không bao giờ nhận bất kỳ món quà hay thù lao to lớn nào, người mà từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn ngưỡng vọng và phấn đấu trở thành, vào đêm nọ hệt như mang một bộ mặt khác vậy, bà khúm núm ở trong điện thoại hứa sẽ thu xếp ổn thỏa những chuyện nên làm cho đối phương, thậm chí còn nói bằng thái độ vô cùng tha thiết: “Tương lai phát triển sau này của A Diễm còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều, anh biết mà… Dù sao nó cũng là con của anh.”

Anh không biết rốt cuộc họ làm thế nào mà có anh, nhưng anh đoán rằng để có được quyền lực và danh tiếng, mẹ mình đã phải chịu đựng sự sỉ nhục cũng như chấp nhận sự sắp đặt của bên kia, bao gồm cả gia đình.

Khi còn nhỏ anh đã cảm nhận được quan hệ của ba mẹ mình tương đối xa cách, thậm chí ở nhà cũng chia phòng ngủ, so với vợ chồng bình thường thì họ còn giống đối tác làm ăn hơn. Đương nhiên, thái độ của ba đối với anh cũng không nhiệt tình là bao, trước đây anh vẫn nghĩ tính tình của đối phương là vậy, lúc này ngẫm lại mới hiểu hóa ra kẻ mù mờ mọi thứ chỉ có một mình mình thôi.

Mẹ cũng đã từng tỏ ra chán nản với anh, từng nói “con không biết mẹ đã phải trả giá những gì vì con đâu”, trước kia anh chỉ cho rằng đó là những hy sinh mà người phụ nữ phải trải qua khi sinh con. Nhưng vào đêm ấy biết được chân tướng, Chu Diễm mới tỏ tường câu nói kia rốt cuộc có hàm ý gì. 

Trong lúc hai người tranh cãi, mẹ anh đã nhắc lại một lần nữa: “Mẹ chỉ muốn nhận lại những lợi ích xứng đáng với cái giá mà khi đó mình phải trả. Con là con trai của ông ấy, vì vậy các mối quan hệ và nguồn lực mà ông ấy có thể huy động cũng nên có một phần của con. Mẹ chẳng cảm thấy làm như vậy có gì sai cả.”

Nhưng Chu Diễm không thể hiểu nổi, bọn họ đều là những người đã cầm sổ đỏ giơ tay tuyên thệ, thế quái nào có thể nói ra được lời lẽ đạo lý song lại hoàn toàn đi làm trái mọi thứ như vậy.

Nỗi đau mà anh phải chịu đựng trong đêm đó còn đau đớn gấp vạn lần so với việc giác ngộ bản thân yêu người cùng giới. 

Bởi vì đêm đó, niềm tin mà anh đã xây dựng hơn mười chín năm qua, “sự đúng đắn” mà anh kiên định, và đất nước lý tưởng mà anh khao khát được đặt chân đến chỉ trong chốc lát đã mất đi nền tảng cơ bản. 

Lần nào cãi nhau với mẹ, hai người cũng nói đi nói lại những lý lẽ của riêng mình và chưa bao giờ đạt được thỏa thuận.

Khi nhìn thấy đôi mắt mẹ đỏ hoe, lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy, không phải Chu Diễm chưa từng mềm lòng mà thỏa hiệp.

Nguyên một năm sau khi tốt nghiệp, anh chấp nhận sự thuyết phục của đối phương trong một thời gian ngắn, trở về Nam Thị và bắt đầu làm công việc thể chế.

Nhưng chưa đầy nửa năm, anh thấy mình không thể chịu đựng được nữa, khi hạ quyết tâm từ chức, anh cũng đã chặt đứt tương lai mà mẹ hằng mong mỏi nhìn thấy nơi anh.

Trước khi rời khỏi Nam Thị, mẹ anh cũng nói y nguyên câu nói “rốt cuộc đến khi nào con mới có thể trưởng thành được đây”.

Chu Diễm không trả lời, nhưng anh nghĩ trong lòng vấn đề này căn bản không phải trưởng thành hay không, mà là vấn đề về nguyên tắc.

Không phải anh không thấy được thực tế phức tạp đến mức nào, chỉ là anh không cách nào thỏa hiệp với những nguyên tắc trong lòng mình. Mà việc bản thân không cách nào thỏa hiệp với những nguyên tắc này lại do chính gia đình anh dưỡng thành.

Mâu thuẫn làm sao, họ đỡ anh đến một vị trí xa tít trên cao, nhưng lại yêu cầu anh không cần sống cao thượng như vẻ bề ngoài làm gì.

May thay, ở đại học Lương Duệ Hi đã dạy anh một quy luật sinh tồn khác. 

Sống kín đáo trong thành phố, làm một người bình thường, cho dù không phải đáng kính gì, nhưng vẫn có thể sống một cuộc sống trong sạch và thuần khiết.

Sau khi tan sở, Chu Diễm ngây người ở lại công ty luật hơn nửa tiếng, mãi đến khi Lương Duệ Hi về đến nhà, nhắn tin hỏi anh: “Sao cậu còn chưa về nữa, lại đang tăng ca hả?”

Chu Diễm thoáng thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, trả lời: “Về liền.”

Lương Duệ Hi: “Tối nay ăn gì? Tôi đặt đồ ăn ngoài nha?”

Chu Diễm: “Thôi để tôi mua một phần lẩu chua cay lần trước về đi.”

Lương Duệ Hi: “Được, nồi cay nhất nha, thêm một phần thịt hộp nữa!”

Chu Diễm tìm một cái túi xách tay đoạn bỏ hết đống ghi chú vào, xuống lầu order một phần lẩu chua cay, sau đó một tay xách túi về nhà.

Còn chưa đến cửa nhà, Lương Duệ Hi đã mở cửa cho anh, léo nhéo nói: “Thơm quá thơm quá!”

“Cậu là chó à? Cách cả cánh cửa mà còn ngửi được mùi thơm?” Chu Diễm không nhịn được bật cười, tâm trạng bị xáo trộn bởi cuộc điện thoại khi nãy đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi nhìn thấy Lương Duệ Hi.

“Khà, tôi nghe thấy tiếng bước chân của cậu chứ bộ, vừa nghe đã bổ não ra mùi thơm nức tiếng rồi~” Lương Duệ Hi nhận lấy hai cái túi, để Chu Diễm thay giày. Một trong hai túi nặng chết được, Lương Duệ Hi liếc nhìn, hoảng sợ nói, “Đây là thứ gì mà nặng dữ vậy? Không phải là công việc cuối tuần này cậu phải làm chứ?”

“Là công việc mà cậu cần làm,” Chu Diễm cười, nhìn thoáng qua hắn, khi thay giày xong thì cầm lại cái túi, giải thích, “Tuần trước không phải cậu hỏi tôi ghi chú sao? Của tôi không tìm lại được, nên tôi giúp cậu hỏi những hậu bối từng làm việc ở Ngân Thiên trước kia, còn có Nhã Đông nữa, góp nhặt được những ghi chú của các học sinh giỏi đạt điểm cao trong kỳ thi tư pháp, hẳn là không khác với của tôi lắm đâu.”

Anh lấy ra một chồng tài liệu rồi đặt lên bàn trà, nói tiếp: “Tôi đã tranh thủ giúp cậu xem thử qua trước rồi, cũng dán nhãn theo nội dung cả rồi, cậu không phải mất thời gian phân loại lại nữa, khi cần lật ra tra là được rồi, hoặc nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi trực tiếp tôi cũng được…”

Ông tướng trước giờ luôn ồn ào vậy mà giờ đây lại không lên tiếng, Chu Diễm thấy hơi lạ bèn giương mắt nhìn thì đã thấy đối phương đang si ngốc nhìn mình, trong mắt hiện lên đầy ắp sự quyến luyến. 

Khi Chu Diễm nhìn lại, hắn hơi quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, cậu thật sự đi thu thập à… Giọng điệu như thể móc câu, từng chữ từng chữ đều chạm đến trái tim của Chu Diễm.

Chu Diễm đột nhiên nhớ tới chuyện mà Nguyễn Nhã Đông đã tiết lộ, tim chợt đập lệch một nhịp, không biết là xấu hổ hay bối rối mà cũng cụp mắt xuống.

“Ăn cơm nhanh đi, để ghi chú đó lát nữa đọc tiếp.”

“Ừm.”

Chu Diễm dọn bàn nhỏ ra, lấy hộp thức ăn trong túi ra, mở nắp, mùi thơm nồng đượm tràn ra khắp phòng khách, Lương Duệ Hi cũng không trào dâng cảm xúc nữa, lẳng lặng ngồi bên cạnh xé vỏ đũa.

Khi đưa cơm cho Chu Diễm, tay của hai người chỉ khẽ chạm nhau, rõ ràng trước đó đã từng nắm tay rất tự nhiên rồi, thế nhưng bây giờ chỉ chạm vào thôi cũng như bị điện giật, cả hai lập tức tách ra.

Sau khi ngồi xuống bắt đầu ăn, họ như một đôi vợ chồng mới cưới, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn trộm đối phương, ánh mắt vừa chạm nhau thì quay sang nhìn thẳng thức ăn trong chén.

Những tia lửa hỗn loạn khắp trong không khí, bất kỳ sự vô ý nào cũng sẽ ma sát bùng lên ngọn lửa, dẫn đến một kết cục khó tả.

Lần này ngược lại đến lượt Chu Diễm căng thẳng, như thể lo rằng một giây sau thôi thì người ra bài không theo lẽ thường như Lương Duệ Hi sẽ nói ra mấy từ đại loại như dirty jokes gì đó, anh bèn cẩn thận từng li từng tí trả lời đối phương.

“Ngon không?” “Ngon…” “Ăn nhiều chút.” “Cậu cũng vậy.” “Có muốn uống chút gì không?” “Tôi đi lấy.”…

Bầu không khí quái lạ vô cùng.

May mắn là sau bữa ăn, Lương Duệ Hi đã ôm ngay đống ghi chú trở về phòng, Chu Diễm cũng ngồi trên sô pha rơi vào trầm tư. 

Anh đã quen với việc kiềm chế ham muốn của mình đối với Lương Duệ Hi, thậm chí còn xem việc kéo đối phương vào con đường hẹp này như một tội lỗi nghiêm trọng.

Nhưng chuyện đến nước này rồi, còn xoắn xuýt về câu hỏi “muốn không” đã là vô nghĩa, bởi vì bất kể từ phương diện nào, Lương Duệ Hi đều đang ám chỉ với anh, hắn đã sẵn sàng.

Chu Diễm thở dài, ánh mắt nhìn sâu vào phòng ngủ, do dự nghĩ, vẫn nên cho đối phương một cơ hội đi.

Nếu như Lương Duệ Hi kìm nén không được mà chủ động trước, tất nhiên anh sẽ mở rộng vòng tay chào đón, từ này về sau, đồ ngốc này cũng không thể trách anh kéo hắn trầm luân cùng nhau được nữa…… 


Lời tác giả:

[Chút chuyện bên lề]

Lương Duệ Hi: Tôi sắp sắp sắp bị mở ra sao?

Chu Diễm: Đừng rap.

Chương tiếp

5 thoughts on “Tình cờ – S04

Add yours

Leave a comment

Create a website or blog at WordPress.com

Up ↑